Archive for Tháng Năm, 2010

(+.+ #)!

Dao nay minh cu’ sao sao ay’, sang’ nang’ chieu` mua trua tru co’ bao~, haizzz  (+. + #)

Doi luc’ chi muon’ nhu con oc’ sen, nam` do’, cha muon’ nhuc’ nhich’ cuc cua, dau` oc’ trong’ rong~ moi~ khi o 1 minh`, mah` that ra no’ co’ trong’ dc dau, tu ji` nghi~ nhiu` wa’ den’ muc’ cha muon’ nghi~ chi nua~ cho met than. Roi` doi luc’ dang nong’ trong nguoi` thi` moi truong` xung wanh cung~ nong’ len nua~, lam` cho ban than p kiem` che’ lam’ moi’ ko bi boc’ hoa thieu rui :”(

Nghi~ mai~ mah` cung~ ko ra, cha bit’ way lai, bat’ dau` tu` dau the’ moi’ kho, cai’ ji` cung~ mo ho` dam ra lam` cho cai’ dau` no’ cung~ lang lang theo luon, ro~ chan’ =.=!

Cu’ cai’ da` nay` roi` se~ chet’ cho coi, sang’ roi` toi’ roi` lai sang’, nhanh den’ muc’ chong’ mat ma` neu’ tinh` trang nay` jan~ tip’ tuc thi` died thiet wa’ 😦

Can` 1 noi nao` do’ that yen tinh~ de trieu hoi` dau` oc’ way ve` gap’ gap’, 1 noi that it’ nguoi`, cay coi’ xanh um tum`, ko gian thoang’ mat’ trong lanh`, yen tinh~ ( tru` cai’ lu~ ve keu to mom` ay’ ra =.=! ), chi minh` ta joi’ cai’ man` hinh`, cuoi’ cung` la` “nguoi` cung cap’ dong luc” ben canh nua~ thi` wa la` dieu` kien tieu chuan thich’ hop nhat’ roi` :”>

Ma` co’ dc jay dau =.=! jan~ ngoi` nha` nong’ nuc buc boi joi cay wat chay i` ach nong’ hoi dey :”(

Lai cha muon nhuc’ nhich’…

…nơi cây dù chỉ là đốm nhỏ xa xa, vẫy tay, chào nhé…

Dạo này nơi đây gió mưa hoài, chả có khi nào gọi là bình yên trọn vẹn, có lẽ càng lớn thì lại càng mong cho cuộc sống trôi wa thật bình yên và hạnh phúc, thế là đủ…

Vậy mà đc như thế ko…???

Gió mỗi ngày cứ kéo đến, từng cơn từng cơn, nhỏ, to, …

Mưa mỗi ngày cứ rơi xuống, từng cơn từng cơn, nhỏ, to, …

Ngao ngán… Ko còn cảm giác giận hờn trách những lần gió mưa kéo đến đột ngột như thế, ko còn oán trách những lần như thế, ngày wa ngày chỉ còn lại cảm giác chán chường khi đụng p giọt mưa rơi… Lạnh… Giọt mưa nghiêng, vô tình làm ướt cả khóe mắt…

Ko p càng ngày càng khó tính, chỉ là càng ngày càng nhận ra bản thân muốn đc sống như thế nào thôi. Cố gắng như thế đã đủ, ko p là động lực gì đó thật mạnh mẽ, thật ghê gớm để có thể thay đổi cả 1 cách sống vốn là như thế, đã là như thế và mãi là như thế, ko đủ sức đâu, đừng thắp leo loét 1 tia hy vọng, đừng cố chấp khi thấy kết quả sự thật, sự thật mãi là sự thật, ko bao giờ thay đổi, dù đôi khi sự thật rất đau lòng…

Thân thể lem luốc trải wa những ngày mưa to gió lớn… Thối rửa…

Thôi nhé, chào mưa, hãy ở lại với những người yêu mưa, cùng làm bạn với cơn gió, giông tố, bão bùng nhé. Thân quá yếu ớt ko đủ sức chịu thêm những cơn mưa đâu. Tạm biệt mưa, tạm biệt gió, tạm biệt giông tố… tạm biệt tất cả đã cho trải wa cảm giác sống dưới tán dù bé nhỏ, đôi khi ấm áp vì chật chội đấy, thú vị đấy, nhưng gió mưa mỗi ngày là quá đủ để cây dù bé nhỏ bay đi, chỉ còn lại cơ thể nhỏ nhoi lạnh lẽo.

Gió đã thổi, đẩy dù đi xa, xa lắm khỏi tầm tay, về nơi tối hun hút cuối chân trời. Bước, đôi chân bước, bước đi về phía trước, way lại, nơi cây dù chỉ là đốm nhỏ xa xa, vẫy tay, chào nhé…

Tiếng bước chân cô độc văng vẳng trên con đường mòn wen thuộc, nơi chỉ có duy nhất 1 vết chân đi… Đôi môi đón nắng với nụ cười… tràn đầy nước mắt…

…nơi này gió mưa hoài…

Trời đôi lúc đang nắng ấm thì mưa gió dữ quá, làm cho con người chả kịp thích nghi.

Nắng đấy, mưa đấy, tâm trạng, cảm giác cũng như thế đấy… Đôi lúc chả muốn đụng đến, chả muốn cục cựa cái bản thân, mặc nó ra sao thì ra, mặc nó cho mưa dầm hay nắng cháy… Loay hoay mãi…

… Đôi lúc lại muốn đi thật xa, đúng, đi thật xa, chẳng màn đến thế sự, để chẳng còn ji` p tư lự hay đắn đo… ! mình thôi, trong nắng ấm…

Nằm ngẩng tò te, chìm vào khúc nhạc, 1 thoáng thả hồn trôi đi, để coi nó muốn thuộc về nơi đâu…

Ngao ngán 1 tiếng thở dài…

” Nhiều lúc tôi buồn bã, chỉ muốn đi thật xa để quên đi bao tháng ngày.
Cuộc sống không vội vã, cũng chẳng mơ điều chi, chẳng mơ mộng gì…”

Yeap, life is so hard…

4 ngày dài đằng đẳng, ráng chờ, ráng chờ, chờ ngày hum nay, tưởng tượng rằng sẽ vui vẻ lắm đây, hạnh phúc lắm đây, ai dè … 😦

Cũng cái tội ngồi máy tính, ngồi quên h giấc, làm cho a p đợi ( e bít a chúa ghét p chờ đợi, mình cũng rứa :(, nhưng lại hay làm rứa, đang cố gắng sửa chữa :(( ), thế là như mọi lần, a nổi cáu /| __ |\

Eo ôi, nhìn sợ lắm, ko la mắng om sòm ( bởi ji` cả 2 cùng ghét om sòm, ghét tiếng ồn, ghét bù lu bù loa ), chỉ im lặng thôi ( mà im lặng lại là chúa của sự kinh khủng), hix, mặc dù e hay im lặng nhưng thiệt sự những lúc này em chúa sợ im lặng, thà a ghét ji` thì nói, chứ im làm e ko bít nói ji` hết, e sợ, cũng im thong thóc theo lun T__T

Rùi lúc nãy wính wáng chạy đi thiệt nhanh, thế là ko mang chìa khóa nhà a, bít là a sẽ muốn về nhà tắm rửa nghỉ ngơi cho thoải mái, nhưng nghĩ đến hình tượng a sẽ bực nếu chờ thêm 1’s min nào nữa… cuống cuồng chạy thiệt lẹ, ko chạy ngược lên wơ cái key đi theo… hậu wả, chị 2 đã đi và đã khóa cửa T__T. A bựx tập 2 …

Thế là im lặng cho đến về nhà, a nói cười vui vẻ với mọi người, nhưng… e thì thui thủi lên phòng, nặng trĩu…

Ghét ghê, cái tính cà rề bị la hoài sao ko chừa, ko thix a bựx mà lại hay chọc a ko vui, pó gối :((

Rồi im lặng, lại im lặng, ăn cơm, ko nói 1 tiếng…

Rồi tự dưng cảm thấy mệt mỏi, tự dưng như đứa trẻ, muốn khóc mỗi khi có lỗi, mắt đo đỏ…mém rơi nước mắt…a đã giữ lại…rất đúng lúc…

Hít hà hít hà, gật gật cái đầu khi bít tội, tranh thủ hít vài hơi, thiếu trầm trọng T__T…

Rồi ăn cơm, rồi wậy wậy cho a mệt, a lăn ra ngủ ( bùn 😦 ), rồi ngắm nghía, sao hôm nay a là lạ, ko giống như mọi lần, có ji` đó, đúng ko, nhưng ko nói… bất an…hay tại suy nghĩ wa’ nhìu???

Rồi nhìn lại, sn a năm nay e vẫn chưa tặng ji` ngoài cái bánh kem xấu xí a ăn đúng 2 lần. Nhưng thiệt tình ko bít mua ji` hết, những thứ cần thiết nhất, ý nghĩa nhất, giá trị nhất để 1 bạn gái tặng cho bạn trai mình thì a đã đc những người con gái khác tặng, e bít tặng ji` cho a đây cùng với trong tay vàitấm money ít ỏi???

Liệu e mua nữa thì a có dùng đến hay ko khi a đã dùng đồ của ngta rồi…???

Và e vẫn buồn lắm, tưởng rằng có thể phụ mamy 1 phần nào, ai dè, kết quả xét nghiệm hum nay nghe như trời giáng…

Và ko chỉ phụ thêm mamy, phụ thêm a, mà h còn chưa bít lấy sao để cho đủ trả ngta, vì 1/2 đã gửi, 1/2 ở ngoài thì chưa tròn đầy…

Haizzzzzzzzz

Buông 1 tiếng thở dài cho đời bớt ngao ngán…

Ko dám mơ tưởng 1 ngày mai ra sao nữa, bởi vì đời là ko nên nói trước…