Archive for Tháng Ba, 2010

Today I’m happy :)

Hix, ngày nghỉ sao mà trôi wa nhanh thế anh nhỉ, mỗi tuần trông đợi đc mỗi ngày này mà vèo 1 cái, hết ngày rùi, mai em lại típ tục đi làm, anh vẫn đc ở nhà nghỉ ngơi, em ghen tỵ  quá đi mất…

Hôm nay em vui lắm anh à, đơn giản chỉ vì anh vui là em vui rồi. Em thực sự rất thix những khoảng thời gian này, thật thoải mái và vô cùng nhẹ nhàng, chả p nghĩ ngợi điều ji`. Cả 2 đứa vui vẻ làm những điều mình thix, như 1 gia đình nhỏ thực sự ^^! Rồi cả 2 cùng cố gắng cho 1 ngày mai, ko dám nói trước, nhưng sẽ là 1 ngày ko xa anh nhỉ.

Nếu có 1 điều ước duy nhất, em ước ji` mọi người nhận ra đc họ đang sống 1 cuộc sống thật vui vẻ hạnh phúc bên nhau, 1 hạnh phúc vô cùng giản đơn, bởi vì khi họ đã nhận ra đc điều ji` gọi là hạnh phúc rồi thì thực sự họ đang cảm thấy như thế, họ sẽ bít quý trọng điều ấy hơn, sẽ cùng nhau mà giữ gìn thứ vô cùng quý giá ấy. Nếu đc như thế thì còn ji` bằng anh nhỉ, nếu cả 2 ta luôn đc sống như thế thì còn ji` bằng anh nhỉ, rồi tất cả những mơ ước của chúng ta rồi sẽ có 1 động lực vô cùng mạnh mẽ, để 2 ta cùng nhau cố gắng thực hiện, rồi tất cả sẽ thành hiện thực, nghĩ đến là em đã thấy hạnh phúc rồi, nhắm mắt lại, em có thể hình dung đc khi đó 2 ta sẽ hạnh phúc bên nhau đến dường nào rồi…^^

Cố gắng lên anh nhé, em cũng sẽ thế, cùng nhau nhé, hãy luôn ở bên em nhé, để chúng ta dựa vào nhau mà cố gắng sửa đổi cho nhau anh nhé, hãy để  tất cả quá khứ mãi mãi là sương khói sau lưng nhé anh, hãy luôn nhìn vào cái hiện tại và cố gắng cho 1 ngày mai chúng ta có nhau nhé anh…

Hãy cùng lấy lại niềm tin cho em nhé anh, để em đc 1 lần way về…để anh 1 lần đc way về, là con người có con tim yêu nồng nhiệt mà ta đã đánh mất…

This’s what I want to do with u, love u every day <3<3<3

….

Con bó tay lun, má ơi. Sinh con nhằm trúng nhằm ngôi sao ji` mà … ^^ cười ra nước mắt lun…

Bộ con bị nguyền rủa hay sao ấy hả má, cứ mọi điều vừa mới bắt đầu chớm nở trong con là y như rằng… vụt mất, nhanh chóng đến ngỡ ngàng…

Con ko bít tả cảm giác bây h ra sao cho má hỉu nữa, ừ, có lần nào con nói ai nghe đâu nhỉ. Lại im lặng thôi,

Con lạnh, lạnh lắm má ơi, hơn lúc nào hết, mỗi lần cảm giác này đến với con, nó đều như vậy hết. Bàn tay con lạnh lắm, con ko tự chủ đc nó, con ko còn kiểm soát đc các giác wan.

Rồi cuống họng con nghẹn lại, ngộp thở lắm má ơi.

Tim con đau, đau lắm má ơi.

Con muốn khóc, khóc thật nhìu má ơi.

Nhưng con p cố, p cố, lúc này con ko đc khóc, con ko đc buồn, con bít má còn đau hơn con gấp trăm lần, má còn khổ hơn con gấp vạn lần. Con ko co phép mình để bất kỳ ai p lo lắng vì con, vì con p mạnh mẽ, vì con là con má, vì con là con lớn trong nhà, con p tập chịu đựng nhìu hơn nữa thì mới có thể tồn tại cùng má… Vì con bít em con vừa rồi nó bị shock lắm, nó đã bắt đầu thay đổi, con sợ con người khi thay đổi, con sợ, sợ lắm má ơi

Nhưng đầu con vẫn đau, họng con vẫn nghẹn lại, tay con vẫn lạnh, tim con vẫn đau, nước mắt con vẫn muốn rơi…

Ngay lúc này con muốn bỏ đi, thật xa, để con đc trốn vào nơi nào đó, chỉ còn mình con, để con đc sống là mình… và để con đc khóc ^^”

Ôi trời, sao con lại như thế này, sao con lại rơi nước mắt nữa rồi má ơi, con cố gắng rồi, sao nó ko chịu theo kiểm soát của con chứ…

Ai nói giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời hả má???

Má thấy đó, mọi thứ đều có thể thay đổi đến chóng mặt, đều ghê rợn.

Con sợ mọi thứ, có lẽ con chưa bao h có đc thứ ji` mà ko p đánh đổi, tất cả những ji` là của riêng con, con đều p trả 1 cái giá rất đắt, vì thế, mỗi lần cái ji` mất đi khỏi tay con, con đều đau lắm, tiếc lắm má ah`. Ko p con đòi hỏi, ko p con trách móc, tại sao con ko đc như mọi người bình thường, đc có những cái quyền riêng, sở hữu riêng, nhưng con chỉ buồn khi p nhìn đời sao nó thiếu lắm sự công bằng. Có người có đc mọi thứ, nhưng ko bít quý trọng, quăng đi, nhưng đến khi con chạy đến, nhặt lấy thì … lại ko cho. Như 1 kẻ ăn mày, con bị xua đuổi, và… như ban đầu, cái đó ko thuộc về con, nó vốn dĩ là của người khác…

Thôi, đành chấp nhận thôi p ko má, đời là thế đúng ko má. Ko có cái ji` gọi là mãi mãi, ko một thứ ji` gọi là bền vững, bít rồi sao con vẫn cố chấp ghê má nhỉ ^^? Nhưng như thế mới là con má mà hen.

Thôi, con người vẫn p hít vào thở ra mà p ko má, dù muốn dù ko, con sẽ ổn ngay thôi mà p ko má. Con sẽ làm hết sức như những ji` mà con dự định, nhưng p thực hiện 1 mình thôi, ko còn ai khác nữa đâu má…

Con má đã lớn rồi, p tự đứng trên đôi chân mình, con p tự thắp đèn cho con đi thôi, má há ^^’

Pls… get out of my life…

Rồi xong phim, đúng là cảm giác ko bao h sai, lại nữa rồi, cười, cười cái đời nó thế đấy, hahaha…

Cười mà sao đau wa’ thế này, lại khóc, sao cố cười rồi mà vẫn khóc, chẳng lẽ mình đã sai???

Ừ, m wa’ tự tin Bông ah`, m thua rồi, thật đáng tiếc, chưa đc bao lâu, đáng tiếc cho cái cuộc sống ngập tràn yêu thương ngắn ngủi của m, chấp dứt rồi đấy nhá, đừng có mà ăn dưa bở nhá, cuộc đời m là thế đấy, cho đi chính là tự đưa mình đến cái chết đấy, ngu thật, thế mà vẫn tin ngu đến nhiều lần. Tưởng rằng đã kết thúc??? Ko đâu, chỉ là kết thúc để bắt đầu bằng sự dối trá mới thôi, h sáng mắt chưa hả bản thân ngu ngốc…

M nghĩ ji` thế hả chính bản thân??? M nghĩ có phép màu xảy ra sao??? M nghĩ cái cuộc đời này nó sẽ có cái kết công bằng sao??? M nghĩ bản tính của 1 con người sẽ thay đổi vì sự chân thành nhất của m sao, mơ đi :))

Đúng như ngta nói đấy, m chỉ là 1 đứa con nít cấp 1 thôi, còn ngu dại lắm, còn khờ lắm, ngta cười vì m wa’ ngu, như 1 con rối trong tay ngta mà mỗi ngày vẫn cố gắng cho đi yêu thương, để mong đc đáp lại, đáp cái ji`, dối trá…. :)) :'((

Way ra nhìn kỹ lại đi, vì 1 cái ji` chứ, vì cái ji` mà m lại có thể cho đi tất cả tình yêu và chút hy vọng nhỏ nhoi duy nhất còn lại của m chứ, vì cái ji` mà m có thể làm tất cả cho con người đó, có xứng đáng ko???

Lạnh, lạnh lắm, lại nữa rồi, cứ vừa bắt đầu thì lại kết thúc,

Đau, đau lắm rồi, lại nữa rồi, cứ 1 năm sống trong câm lặng chịu đựng thì lại muốn típ diễn thêm 1 năm, 2 năm… nhìu năm nữa sao,

Đủ, đủ lắm rồi, đã đến cùng của giới hạn,

Thôi, way về đi, về với cuộc sống wa’ khứ của mình đi, đừng cố giả vờ mà làm ji`, đừng cố nữa…

Đã nói nhìu lần rồi mà, đừng nên cố gắng thử thách sự chịu đựng của tôi, ko tốt đâu, đừng bắt tôi p xa cách với con người mà tôi đã từng sống, đừng, đó là điều ngu ngốc và tồi tệ nhất đấy, vì ko ai hỉu rõ hết 1 con người đâu…

Đi đi, đừng để trước khi mọi việc wa’ muộn, hãy để mọi việc kết thúc trong im lặng, như thế thì sẽ còn giữ lại chút hình ảnh đẹp trong nhau đấy. Chúc cho wa’ khứ vẫn còn kịp để way về, chúc cho tất cả đều thay đổi, wa’ khứ ấy có lẽ sẽ cao thượng đón nhận lại con người bạn đấy, bít đâu 2 con người của wa’ khứ sinh ra để giành cho nhau, bởi vì giống nhau lắm đấy :)) còn tôi thì hết rồi, kết thúc bạn nhé, cám ơn bạn đã dạy tôi rất nhìu, cho tôi nếm trải rất nhìu, để tôi mở mắt ra mà sống, để tôi bít rằng trên đời ko ai như mình…

Thôi, chào bạn… hãy bước ra khỏi cuộc đời tôi đi nhé, bởi vì tôi ích kỷ lắm, tôi chỉ có thể đón nhận những ai đến với 1 con tim như tôi, cùng chung nhịp đập với tôi, cùng bắt đầu từ sự chân thật nhất, và có nhau duy nhất thôi, tôi khó chịu lắm, chắc bạn cũng đã bít trong time tìm hỉu, bạn nhỉ ^^!

Bạn yên tâm mà bước ra đi nhá, hãy cố gắng thực hiện lời hứa của bạn năm xưa đi, bít đâu có 1 ngày nó sẽ như bạn từng hứa :))

Pls, get out of my life if u cant love me as I love u…

Pls…the last…

Bực wa’ đi mất, tự dưng đang jui, tự dưng nhìn vẻ mặt hốt hoảng ” mất 1 món đồ”, tự dưng bực bội lắm cơ ><!

Khỏi hỏi cũng bít đc nó là cái ji`. Nó vẫn còn đc coi trọng đến thế sao??? Vậy tại sao ko bao h đeo nó lên tay để chẳng bao h p sợ mất nó ><!

Tại sao cái ji` cũng còn giữ lại hết vậy???

Từ cái nhẫn đầu tiên tòn ten trên cổ, cái nhẫn thứ 2, cho đến … tất cả vẫn còn đc giữ ở vị trí wan trọng vốn có của nó. Tại sao ><???

Chẳng lẽ cứ im lặng là đồng nghĩa với sự chịu đựng ><???

Nếu mãi mãi những đồ vật ấy, con người ấy, wa’ khứ ấy wan trọng đến thế, thì hãy way lại đi. Mệt mỏi lắm bít ko??? Chán nản lắm bít ko??? Bực bội lắm bít ko???

Đồng ý ai chẳng có wa’ khứ, đồng ý là p bít tôn trọng wa’ khứ của nhau, nhưng p nên bít đâu mới là cuộc sống hiện tại chứ. Mãi sống trong wa’ khứ như thế thì thôi, đừng gượng ép nhau mỗi ngày như thế, đừng cố gắng giả vờ như thế, cho dù ko là thế thì tình trạng này nó sẽ mang lại cảm nhận như thế đấy, bít ko ><???

Tại sao cứ chưa kịp vui là lại nhận nỗi buồn, tại sao vừa cố thoát thì lại bị dìm sâu vào sự nghi hoặc lẫn nhau như thế, có bít cảm giác ấy tồi tệ như thế nào ko ><???

Tại sao cứ p dằn vặt mỗi ngày như thế, tại sao tại sao, hàng trăm câu hỏi tại sao luôn vây lấy đầu óc, có chịu đc ko khi mình là người khác ><???

Wa’ đủ rồi, cứ tưởng đã thẳng thắng rõ ràng, nhưng… lại ko… mọi việc dừng như chưa kết thúc, hãy suy nghĩ lại cho thật rõ ràng đi, đừng sống cái kiểu như thế nữa, đừng cố chiếm hữu tất cả 1 khi nó ko thuộc về mình, đừng cố tạo ra áp lực cho cuộc sống ngay chính bản thân, và kể cả những người thân xung wanh. Hãy 1 lần nữa suy nghĩ chín chắn và chọn lựa đi, cứ coi như đây ko có sự ép buộc hay áp lực ji` hết, hãy 1 lần sống với chính con người thật của mình đi, đừng để vì mục đích ji` đó mà phá hỏng đi tất cả, đừng để 1 mai đánh mất rồi mới thấy sự wan trọng của những ji` mình đang có…

Hãy cố gắng lắng nghe xem bản thân đc 1 lần sống với sự lựa chọn chân thật nhất, nếu con người mãi mãi thuộc về wa’ khứ thì hãy way về đi, còn nếu tất cả ở hiện tại là điều wan trọng nhất, là cuộc sống thật sự mong muốn, thì làm ơn, vứt bỏ tất cả những ji` khiến cả 2 p nghĩ đến wa’ khứ khi nhìn thấy nó, đc chứ, chứ ko thể típ tục chịu đựng mãi cái kiểu sống thân xác thuộc về hiện tại mà đầu óc thì luôn way về tìm lại lối xưa, làm ơn, dừng lại đi, trước khi wa’ muộn, đừng nên thử thách sự chịu đựng của 1 con người chứ, đc ko ><???

Phải chăng tất cả đang lạc lối??? Hay tất cả chỉ là sự giả vờ, giả vờ yêu???

Pls, this’s the last I make mention of this problem with u, wait to hear the truth from u, and dont make me wait anymore, I’m really tried…